Thành phố này đã như vậy từ lâu lắm rồi. Nếu peluso, thợ mộc, không nhét dao vào cổ achill, nếu kẻ giết người là một người sống trong cống ngầm, nếu con gái của tên côn đồ kết hôn với con trai của nạn nhân, thì cuộc sống của chúng ta chỉ là một tia hy vọng. Mọi người, mọi thứ, mọi tòa nhà, mọi con đường ở đây, có một điều không thể chịu đựng được, và chỉ bằng cách sắp xếp lại mọi thứ như trong trò chơi, mọi thứ trước mắt có thể trở nên dễ bị từ chối. Nhưng điều quan trọng nhất là: tôi đã chơi với cô ấy, chỉ có tôi và cô ấy mới có thể chơi trò chơi này. Vào buổi sáng đó khi mọi thứ bắt đầu từ đầu, tôi sẽ làm bất cứ điều gì cho cô ấy: chạy trốn khỏi nhà, trở về thị trấn, ngủ trong trang trại, uống thuốc lá, trở về từ dưới nắp cống, và không bao giờ quay đầu lại, lạnh hay tuyết." Cô ấy hạnh phúc với lòng ghen tị và lòng tự trọng, với hy vọng và tương lai, vừa đa nghi vừa mạnh mẽ. Ánh sáng và bóng tối cùng nhau phát triển, đó là mối quan hệ sâu sắc nhất.