Tôi không có tên, không hình ảnh, không danh tính con người, không quá khứ và không tương lai. Vị trí duy nhất của tôi là một nhà triết học; Tên duy nhất tôi được gọi là thầy tu. Nhà triết học, là ánh sáng tâm linh, là hạnh phúc và tốt bụng, là sự tha thứ ra, Vergt, là hiện tại yên bình. Tôi không còn là con người hoàn hảo nữa. Cơ thể con người, dạ dày, nền tảng của nhân cách đã tan chảy, giống như ngọn nến làm bốc hơi khi nhiệt độ cao. Nó có một vòng tuần hoàn ký ức tự kỷ ở bề mặt tâm trí của cơ thể. Sự xuất hiện của các vị thần đã kích thích ý chí chủ quan của cá nhân. Cá nhân từng có một tâm trí, một trải nghiệm, một sự thấu hiểu, một ký ức, nếu có thể nói, thực sự, như một ngọn nến tan chảy trong ngọn lửa. Tôi là một nhà triết học, khao khát trở thành một người tử vì đạo. Tôi là một tâm hồn sâu thẳm, không bị bóng ma che giấu ánh sáng tinh khiết của cuộc sống. Tôi là sự ấm áp của tình yêu, khao khát trở thành tình yêu vĩnh cửu. Tôi là sự tha thứ và thoát khỏi nỗi khao khát trở thành một tình yêu trọn vẹn